Còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi Hương.
Tiêu Mặc và Bạch Như Tuyết đứng ở đầu thôn, cả hai đều đeo một bọc hành lý nhỏ.
Trước mặt hai người là gia đình thôn trưởng.
“Thôn trưởng, lần này ngài thật sự không đi thử một phen sao?” Tiêu Mặc hỏi thôn trưởng.
Thôn trưởng cũng là tú tài, dĩ nhiên cũng có thể tham gia kỳ thi Hương.
“Thôi thôi.” Thôn trưởng lắc đầu, “Lão đã năm mươi tuổi rồi, không muốn vất vả nữa, cho dù có đi thi cũng chỉ lãng phí lộ phí vô ích, chi bằng mua cho Oanh Nhi mấy bộ quần áo đẹp. Tiêu Mặc, ngươi cứ cố gắng thi cho tốt, mọi người đều chờ tin mừng của ngươi.”
“Không thi đậu cũng chẳng sao, ngươi xem thôn trưởng nhà ngươi kìa, thi mấy chục năm rồi cũng có đậu đâu. Thật sự không được thì cứ như lão ấy mà mở một tư thục, kiếm miếng cơm ăn cũng tạm ổn.”
Trần di nói với Tiêu Mặc.
Tuy Trần di chỉ là một phụ nữ, nhưng bà cũng biết có người thi đến chết cũng không đỗ nổi một cử nhân.
Ví như phu quân của bà.
“Ta biết rồi Trần di, chỉ là cố gắng hết sức mà thôi.” Tiêu Mặc mỉm cười gật đầu.
“Ngươi biết là tốt rồi, đừng vì thi không tốt mà nghĩ quẩn, ngươi còn nợ nhà ta rất nhiều lương khô đấy.”
Trần di lườm Tiêu Mặc một cái, rồi kéo Bạch Như Tuyết qua, dường như dặn dò nàng điều gì đó, đoạn đưa cho nàng một chiếc khăn che mặt.
Nửa nén hương sau, Tiêu Mặc chắp tay cáo từ rồi lên xe ngựa.
Bạch Như Tuyết đánh xe, chở Tiêu Mặc đến châu phủ.
“Trần di có nói gì với nàng không?” Tiêu Mặc ngồi bên cạnh Bạch Như Tuyết hỏi.
“Trần di nói ta trông quá xinh đẹp, trong huyện thành lại lắm công tử bột, có thể rước lấy không ít phiền phức, nên dặn ta phải cẩn thận một chút, khi vào thành nhất định phải đeo khăn che mặt, tuyệt đối không được rời khỏi ngươi.” Bạch Như Tuyết thành thật đáp.
“Ừm.” Tiêu Mặc gật đầu.
Trần di lo lắng quả thật có lý.
Với thân phận tú tài của mình hiện giờ, quả thật vẫn chưa đủ để bảo vệ nàng.
Nhưng nếu có chuyện, chắc Bạch Như Tuyết cũng sẽ không sao.
Có lẽ chính Bạch Như Tuyết cũng không biết, nàng đã là một tu sĩ Long Môn cảnh.
Nếu tiến thêm một bước, nàng sẽ kết thành Kim Đan.
Thiên phú tu hành của nàng cũng kinh người như Khương Thanh Y.
Vậy nên đám công tử bột tầm thường không bị nàng nuốt chửng đã là may mắn lắm rồi.
Chỉ là…
Tiêu Mặc liếc nhìn gò má của nữ tử.
Thanh Y sát phạt quyết đoán, sẽ không để bản thân chịu thiệt.
Nhưng nàng, thân là yêu, lại quá lương thiện.
Đây là một chuyện tốt, cũng là một chuyện xấu.
Sáu ngày sau, Tiêu Mặc và Bạch Như Tuyết tiến vào châu phủ Giang Nam Châu.
“Kẹo hồ lô đây… Kẹo hồ lô… Hai văn tiền một xâu kẹo hồ lô…”
“Khách quan mời vào trong.”
“Khách quan dùng bữa hay trọ lại ạ?”
“Công tử, ngài lâu rồi không đến, làm nô gia nhớ muốn chết.”
Vừa vào châu thành, tiếng rao của hàng rong, các ngành nghề vang lên không ngớt, hai bên đường người qua kẻ lại tấp nập.
Có thư sinh áo xanh.
Có thiếu gia nhà giàu.
Có phụ nhân trẻ tuổi dắt theo bé gái còn để tóc trái đào.
Nhìn mọi thứ trong châu phủ, đôi mắt Bạch Như Tuyết chợt sáng rực.
Bạch Như Tuyết từ trên núi xuống, nơi đông người nhất nàng từng đến là Thạch Kiều thôn dưới chân núi, ngay cả thành Thanh Sơn cũng chưa từng vào, huống chi là châu thành.
Sau khi gửi xe ngựa, Tiêu Mặc dẫn Bạch Như Tuyết tìm một khách điếm.
Tú tài tham gia kỳ thi Hương ở khách điếm có giá riêng, cũng không quá đắt.
Cất hành lý, Tiêu Mặc dẫn Bạch Như Tuyết dạo bước trên đường phố châu thành, ngắm nhìn sự phồn hoa của nhân tộc.
Bạch Như Tuyết nhìn bên này, ngó bên kia.
Mọi thứ trong thành đối với thiếu nữ đều vô cùng mới lạ.
“Tiêu Mặc, ta muốn ăn kẹo hồ lô!” Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Như Tuyết nắm lấy cổ tay Tiêu Mặc lắc lắc.
Tiêu Mặc đưa hai văn tiền mua một xiên kẹo hồ lô, Bạch Như Tuyết khẽ vén mạng che mặt, cắn một miếng.
Vị ngọt vừa chạm vào đôi môi nhỏ khiến mắt nữ tử sáng lên.
Nhưng cắn một miếng, vị chua của sơn trà lại khiến nàng nheo mắt.
Lão hán bán kẹo hồ lô cũng ngẩn người.
Lão chưa từng thấy nữ tử nào xinh đẹp đến vậy.
Bạch Như Tuyết vừa ăn sơn trà vừa đi về phía trước, thỉnh thoảng còn đưa kẹo hồ lô đến trước mặt Tiêu Mặc: “Tiêu Mặc, ngươi cũng ăn đi”.
Tiêu Mặc lắc đầu, tỏ ý mình không thích ăn kẹo hồ lô.
Bạch Như Tuyết không hiểu, rõ ràng kẹo hồ lô rất ngon mà.
“Bánh bao đây, bánh bao đây…”
Bên đường vọng lại tiếng rao bán bánh bao.
Tiêu Mặc bất giác dừng bước, nhìn về phía tiệm bánh bao.
“Tiêu Mặc, ngươi muốn ăn bánh bao sao? Vậy ta đi mua cho ngươi.” Bạch Như Tuyết nói.
“Không phải.” Tiêu Mặc lắc đầu, “Chỉ là nhớ tới một người.”
“Một người?” Bạch Như Tuyết tò mò.
“Không có gì.” Tiêu Mặc cười lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Như Tuyết cũng không để tâm.
Lúc đi qua Vân Yên Các, Bạch Như Tuyết thấy những nữ tử ăn mặc mỏng manh kéo các nam nhân đi vào trong lầu, hệt như muốn dán cả người lên vậy.
Bạch Như Tuyết tò mò hỏi: “Tiêu Mặc, đó là nơi nào vậy, tại sao những nữ tử đó lại ăn mặc ít vải thế, cứ kéo nam nhân vào trong?”
Tiêu Mặc liếc nhìn rồi giải thích: “Đó là thanh lâu.”
“Thanh lâu là gì?”
“Thanh lâu là… là nơi làm chuyện nam nữ.”
“Chuyện nam nữ? Đó là chuyện gì? Ngươi là nam tử, ta là nữ tử, vậy hai ta cũng làm được sao?”
“…”
“Tiêu Mặc, ngươi nói đi, nói đi mà…”
“Tiểu cô nương không nên hỏi nhiều.” Tiêu Mặc khẽ gõ lên trán Bạch Như Tuyết.
Bạch Như Tuyết xoa trán, bĩu môi lẩm bẩm: “Ta rõ ràng đã là một đại cô nương rồi!”
Nhưng Bạch Như Tuyết không giận, nàng tiếp tục bước lên, kéo cổ tay Tiêu Mặc: “Tiêu Mặc.”
“Sao thế?”
“Sau này, chuyện nam nữ gì đó, ngươi phải tìm ta nhé~”
Mi tâm Tiêu Mặc giật giật, không biết phải nói gì.
Mấy ngày sau, Tiêu Mặc đều ở trong phòng khách điếm đọc sách.
Dù đường phố rất náo nhiệt, nhưng không có Tiêu Mặc đi cùng, Bạch Như Tuyết cũng thấy chẳng có gì thú vị.
Rất nhanh, kỳ thi Hương đã bắt đầu.
Tiêu Mặc phải đến cống viện dự thi.
“Kỳ thi Hương của Tề quốc kéo dài ba ngày, trong ba ngày này, Bạch cô nương tuyệt đối không được đi lung tung, đã biết chưa?”
Trước khi đi, Tiêu Mặc dặn dò Bạch Như Tuyết.
“Yên tâm đi, ta rất nghe lời. Tiêu Mặc, ngươi phải thi cho tốt nhé~ Thi không tốt cũng không sao, Trần di nói chỉ có Văn Khúc Tinh mới đỗ được cử nhân, mà ngươi lại đâu phải Văn Khúc Tinh.”
“Vậy ta thật sự phải cảm ơn nàng rồi.” Tiêu Mặc gõ nhẹ lên đầu Bạch Như Tuyết, “Ta đi đây.”
Tiêu Mặc xoay người bước vào cống viện.
Trước khi vào cống viện cần phải lục soát người, tiểu lại ra sức sờ soạng khắp người Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc cảm thấy tên tiểu lại này không phải đang làm việc có trách nhiệm, thì chính là đến từ Xuyên Thục.
“Đây là cái gì?” Tiểu lại nhìn vảy rắn trên ngực Tiêu Mặc.
“Bùa hộ thân.”
Tiêu Mặc nghiêng đầu, liếc nhìn thiếu nữ vẫn luôn đứng ngóng trông bên ngoài cống viện.
“Nương tử nhà ta cho.”